Entry for February 21, 2008

Entry thứ 3 , không mang tên…..

Cười đó , rồi lại trầm tư ….

Không khóc ,không khóc !

Không đáng khóc ! ! Đáng coi thường…..

Không phải số mệnh……

Tất cả là do con người …………………………

2 ngày sau ….

ko gọi nữa….

ko nhắn tin ….

ko gặp gỡ…..

Thời gian ko đầy 1 tháng

Đủ yên tĩnh , và đủ để suy nghĩ !

Hãy suy nghĩ………

hoặc sẽ quên mau !………

Thời gian và khoảng cách là thuốc thử !!

Để rồi lại thấy 1 con người như xưa

Vô tư …..

Trong sáng …..

Người tôi yêu là đấy !

Entry for February 22, 2008

Vô tình ,nghe được bài này 1 lần nữa , ko phải Đăng Minh,ko phải Thu Phương, cũng chẳng phải bản thu âm mới của mình ! Ngọt ngào đến mức mình phải lặng đi và lắng nghe . 10,11 hay 12 lần rồi !

Nghe da diết và truyền cảm ko thể tả ! Nghe xong chẳng muốn nghe Thu Phương hát nữa .

Nhớ người yêu ,như muốn mọi thứ xung quanh nổ tung ! Bùm bùm B………ù.ù..ù……..mmmmm !

You must be a member of Yahoo! 360° to comment on this blog entry.


Friday February 22, 2008 – 11:36am (ICT)

Cuộc đời ơi !!!!!!!!!

Ba ơi !

Con quyết định có trễ ko hả ba ?

Con nói với ba rằng ” bình thường thôi ,ba ơi ! “. Ba nhìn con đang cười nhưng chắc chắn ba ko thể biết con càng cười vui thì lòng con càng đau khổ như chết dần đi !

Con cười lên để ba ko lo lắng , con cười lên để ba khỏi thởi dài từng đêm lo lắng cho tình cảm của con ! Con cười lên để mẹ ko phải lắng nghe từng tiếng thở dài của con từng đêm về !

Nhưng ba biết ko ,giờ đây, con đang khóc đấy ! Ngoài cảm giác nhớ người ấy lúc trước , con chưa bao giờ nghĩ con có thể nhỏ lệ ngay giữa quán Net này !

Ko lẽ đó là số phận sao ba ? Con ko biết , nhưng sau khi nghe người ta nói , con ko đủ can đảm , hay nói đúng hơn con đã hết hi vọng chống lại số phận ! Điều mà lâu nay con vẫn kiêu ngạo cho rằng con sẽ làm được !

Con sợ con sẽ ko kìm được nước mắt nữa , ba à ! Sao con người có thể tán tận lương tâm vậy hả ba ? Chẳng lẽ kí ức là thứ dễ quên đi vậy sao ????

Khóc rồi !

Trời ơi !

Đôi mắt ơi !

Để tao yên ! Đừng làm ướt mắt tao ! Tao là con trai ! Tao ghét con trai khóc !

…………………………………………………………………….

……………………………………………………………………..

Có bao giờ trở lại được ko ?

Cuộc đời , ko thể trọn vẹn được ! Và thời gian qua con đã hiểu con cần phải lựa chọn giữa 2 thứ : công danh và tình cảm .

Nhưng……có phải muốn được 1 thứ thì phải mất đi thứ quý giá khác ?Tình cảm cả 1 đời người ,có phải đâu chuyện đùa hả ba ? Con hỏi câu này làm gì nhỉ . Cho dù ba và con sống đến hết cuộc đời , cũng đâu thể trả lời được câu đó .Con làm khó ba rồi !

Con ko cần ai để tựa vào cả đâu ! Chính con, chính con sẽ đứng lên, vững vàng hơn sau bao nhiêu ngày quỵ ngã ! Ba đừng dìu con !

Con chỉ muốn người khác nhìn con đứng lên , ko bao giờ muốn tựa vào ai để đứng cả ! Con là con trai mà ! Con là con trai duy nhất của ba mà !

Ba mẹ ơi ! Con đã có lỗi quá nhiều với gia đình mình rồi ! Con xin lỗi , con ngàn lần xin lỗi !

Con sẽ đứng lên ! Và con sẽ chờ , chờ thứ mà con mong chờ thời gian qua trở lại với con . Chỉ 1 lẽ đơn giản : con chỉ có 1 cuộc sống thôi ! Ko có kiếp sau !

Trời hỡi ! Con phải làm sao đây ! Nước mắt ko thể rơi trên đôi mắt của con ! Con ko cho phép điều đó , cho dù nó cứ chực trào ra ở khóe mắt !

Con hiểu rằng , con phải giữ nước mắt lại , như giữ lại cảm giác HẬN cho riêng mình !

12h và 12h1’1” ngày 1/1

khoảng cách
giữa 2 ngày
giữa 2 năm
giữa 1000 năm trước , và 1000 năm sau đó
khoảng cách có vẻ mong manh quá nhỉ
khoảng cách giữa 2 chúng ta là 1 lời chia tay
cũng mong manh
hình như , cái gì cũng mong manh như vậy
phải chăng là anh đã không nâng niu
phải chăng là anh đã không gìn giữ
khi nhận ra , muộn màng rồi !
không thể , không bao giờ hàn gắn được nữa
bắt đầu lại
từ những điều mong manh mới
để được xem , anh đã học được gì từ những đổ vỡ kia
nhưng…
có những đổ vỡ khiến con người ta không còn muốn làm lại
trở nên chai cứng
vô cảm
và bây giờ
không còn muốn bắt đầu một chuyện tình nào nữa cả
nhìn những người bên nhau , thấy vui , buồn lẫn lộn ….
đôi lúc thấy nhớ , thấy thương , thấy mũi lao cắm vào trước ngực …
nhưng rồi lại muốn … làm bạn với cảm giác đó
đau …
đau … không chết … nhưng …. có lẽ cũng có nhiều người tận hưởng cảm giác đó ..
đôi khi khủng khiếp … đến mức ta phá tan những thứ chung quanh…
nhưng đôi khi … vui đến mức ta đập đầu vào bất cứ đâu vì quá buồn cười về chính mình …
đôi khi … lãng mạn như đứng đón cơn gió lùa trên ban công , tay cầm điếu thuốc cháy dở vậy …

kí tên
bạn của những hơi thở dài

…………………………………………..
P/s : đầu năm sao tâm sự nhiều quá
hề quá !

Gần Tết rồi ! Nhiều trò hề ghê !

Hình như là gần Tết rồi thì phải !

2 ngày ni chạy cong đuôi ngoài đường , gần hết 2 bình xăng rồi , thấy ngoài đường tấp nập những xe ; thấy vô vàn những chỗ bán quất cảnh , mai , đào mới thấy được á !
Năm nay là 1 mùa đông dài ! Không biết năm đến thế nào ta

Cuối năm mới lại có 1 số niềm vui nho nhỏ ! Niềm vui từ cái đăng kí học , quét bàn thờ chuẩn bị đám giỗ , chở ma ma đi chợ , việc chọc cho gà Chung dở khóc dở cười , chọc cho pà chị chocolate-nát-bét hate nguyên cả admin group ; đến cả thú vui “mèo vờn chuột” trên 4r ,việc del , ban trên 4r bình thường khó chịu bỗng trở nên hề pà cố ! ( nhất là del , ban những kẻ vốn không đáng mình bỏ công ra ngồi ban )

Tự nhiên thấy … hề hề ! Đôi khi có suy nghĩ là cùng chung chí hướng hay cùng lắm là cùng hội cùng thuyền gì gì đó , mà đến việc hiểu nhau thì chắc là 1 đoạn đường dài ! Thôi kệ mà ! Họ hiểu tới đâu thì hiểu ! Mà nghĩ lại xem thử các trường hợp còn lại không biết có nhưng rứa hông ta ! Cái hiểu thì dễ òm hà ! Trước sau chi cũng hiểu thôi ! Mà tự nhiên chừ không hiểu cái là thấy cái lí do hắn …. thúi quắc ! He he ! Bởi zậy , thấy hề hề !

Thôi mệt nạ ! Mai đám giỗ ! Chiều mai Offline ! Tối mai lại tiếng hét ét tiếng bơm ! Lại thêm 1 ngày chạy cong đuôi nữa cho coi ! Hí hí ! Zui Zui !

Trở lại !

Photobucket

Rồi sẽ thôi ! Ta biết ta quyết định đúng ! Ta mong mỏi có 1 ngọn lửa rồi sẽ cháy như ta ! Ta mong ước rồi sẽ có 1 người mà ta hoàn toàn yên tâm để có thể giao lại tất cả mà không 1 chút mảy may lo lắng . Ta biết đó là tâm huyết của chính ta ,cũng như anh trước kia , đúng không nào ! Cố lên , vì đứa con tinh thần của ta ! Cố lên ,vì ta còn nhiều dự định dang dở ! Cố lên ,vì ta vẫn còn tồn tại !
Cố gắng lên nào !
Không buông , không xuôi , không buồn chán nửa …
Mở cửa ra để gió phả vào khuôn mặt sầu não bấy lâu , lặng nghe 1 khúc nhạc để biết ta vẫn là ta sau bao nhiêu đau đớn , ngẩng mặt lên để thấy ta vẫn còn nhìn thấy ánh nắng của ngày mai ….
Vững vàng lên bởi trước mắt còn nhiều áp lực đang chờ đón !
Ta biết ta sẽ còn quỵ ngã nữa ! Nhưng ta muốn ,ta lúc đó ,sẽ biết đứng lên ngay tức khắc ,để đón nhận những cú hích mới của cuộc sống !
Mong muốn là 1 giọt sương trong vắt !
Try !

Restart !

Rồi !
Được rồi !
Thôi dành 1 chút để tĩnh tâm nào !
Mỗi ngày 1 entry đi ! Blog mốc meo hết rồi ! Còn cái theme dự định bao nhiêu tháng cũng chưa 1 lần đụng tới .Trong khi theme 4r thì thay liên tục !
Tự nhiên thấy cái Blog tội tội !
Thôi ! Dành chút thời gian chăm sóc nó vậy !
Tối ni hông biết có được Entry nào ko đây !

Vội….


Định viết cái gì ấy nhỉ ?
Nhớ nhớ … quên quên , rồi khi đụng vô bàn phím thì tự dưng cái tay nó trở nên lóng ngóng.
Không biết có phải là 1 sự bắt đầu mới không nữa .
Chắc là không !
Chẳng có gì là chắc chắn cả !
Quái thật !
————————————————————————————————————-
Từ Tết đến giờ chả có cái Entry nào ra hồn cả !

Từ mồng 3 Tết , từ cái ngày mà về nhà ,bỗng dưng gặp lại em, rồi lại vội vội vàng vàng chạy tới nhà thằng bạn mà chỉ kịp gật cái đầu chào như những người bạn 1 cách xả giao , rồi xong!

Từ cái ngày khốn khổ ấy rồi cái sân thượng không biết vì sao nó lại trở thành chốn “du ngoạn” mỗi buổi tối thế không biết .
Nếu có người nào đó thấy cái cảnh cái chậu hoa trên sân thượng tan nát vì bàn tay của mình ngày mồng 3 thì chắc là sẽ cho rằng mình đang “khảo sát địa hình” để xem nhảy từ vị trí nào sẽ “die” 1 cách nhẹ nhàng nhất đây.

————————————————————————————————————-
Ừ thì cũng thấy có người sợ “yêu” rồi đấy .

Còn tới đây hả , cóc có sợ , vấn đề là có yêu được không thôi !

Từ bao giờ nhỉ ? Chắc cũng hơn 1 năm rồi . Cứ vơ vơ vẩn vẩn . Rồi cũng vài cuộc tình thoáng qua vài ngày rồi lại thôi. Chả phải vui đùa gì sất, tốt nhất là The End trước khi tình cảm người khác quá đậm mà trong khi mình chả có chút rung động đáng kể nào . Đôi khi tự hỏi tình cảm của mình nó là cái quái gì và nó đã đi đâu về đâu, bị đứa nào nó chém chết ở tận đẩu tận đâu rồi mà không chịu về để mình “iu” 1 “em” cho nó có bầu có bạn !

Kể cũng hơi bị nản, Valentine mà 2 thằng độc thân rủ nhau đá PES từ sáng tới trưa ,chiều ngủ, tối đi học Anh văn . Cứ giống như muốn chứng tỏ rằng “Ờ ! Tao ứ có thèm Valentine , đá PES zui hơn” mặc dù thằng nào cũng nghĩ … ngược lại !

Mệt quá ! Mệt thiệt !