Thôi nhé ! Cái lửa vô dụng !

Ngửa mặt lên trời – hận đời vô đối .
Úp mặt xuống gối – vô đối thật sao ?
Chổng mông lên cao – vì sao vô đối ?
Đập đầu xuống gối – Vô đối… kệ tía tao !!!

Bao lâu rồi ! Ta lại thấy cái việc làm của mày thật là vô nghĩa ! Mày làm những việc phí hoài thời gian , tiền bạc … Rồi sao ? Ai hiểu cho mày ? Ai cảm thông với mày ? Rồi mày sẽ được cái gì trong khi mày đã mất quá nhiều ? Ôi chao ! Đến lúc này mày mới nhận ra mày không có được 1 chút ích kỉ cần thiết phải có của 1 người bình thường . Khâm phục mày quá đi !
Uhm , thì mày nói đúng ! Có lẽ tao cần ích kỉ hơn chăng ?
Tất cả những gì tao làm , người ta ko thể trách mắng , nhưng người ta cũng không thể tung hô như 1 cái gì đó thật cao cả . Tao thầm lặng quá chăng ? Tao ko thích nói về những gì tao đã làm , tao cho đó là kể công ! Và cũng chẳng có ai hiểu cho tao đâu ! Tao là thế mà !
Mày nói đúng , tao cần phải ích kỉ hơn , cao cả thì được gì chứ nhở ? Ôi chao , nếu tao ko cao cả như thế , có lẽ tao đã có nhiều thời gian cho việc khác có ích hơn , không phí phạm tiền của , đến mức giờ muốn đi học cũng chả có xu dính túi ! Mà có cho dù như thế ,tao cũng thà có chết đói cũng éo có mở miệng xin xỏ đâu ! Mày có thể cho tao là tự ái ,nhưng xin lỗi nhá, hông lẽ tao làm những gì rồi mà tao cũng đek biết là tao làm cho ai hay sao ! Haizzz … Đời nó chó thía đấy mày ạ ! Tao mệt mỏi rồi ! ! Tao sẽ ích kỉ hơn 1 chút ! Hi vọng tao có thể ích kỉ ! Giúp tao nhé , tao !

Chả có gì !

Ò ! Chả có gì ! Một chút rung động , chắc là nhẹ !
Thoáng thôi mà !
Vài ngày gặp !
Đi cùng đường 1 bữa !
Mà …. giọng nói nghe quen quá !
Tự nhiên thấy …. yêu yêu !
Hì hì ! Mà thôi !
Stop here !
Tốt nhất là ! Dừng lại !
Khỏi bận tâm , khỏi lo lắng , khỏi nhớ nhung, khỏi vật vã , khỏi cười , khỏi đăm chiêu , khỏi cô đơn ….
Biết sao được ! Hì ! Waiting !

Lạnh nữa đi !

Lạnh ! Rồi hết ! Rồi lại lạnh ! Rồi lại hết !
Cứ xoay vòng như vậy ! Không cần phải hết mùa đông đâu !
Bây giờ có hết thì lòng ta …. đông vẫn cứ là đông thôi mà !
Cứ như vậy !
Cứ phong phanh giữa trời lạnh !
Cứ lang thang trên con đường vắng ngắt !
Cứ hứng lấy , ôm trọn lấy từng chiếc lá rơi !
Chợt nhớ ra – trái tim vẫn …..

Vờ như … mùa đông đã về ….

Bão ! Lại bão !
Ta không biết bão là gì ! Ta chỉ nghe hơi gió ! …
Lúc chiều , đi với Đội văn nghệ về
Gió lạnh buốt ! Lạnh đến tê người ! Cái mũi xoang cứ đau buốt vì lạnh …
—————————————————————————————————–
Vậy mà vẫn …. thích ..
Vẫn cứ muốn chạy xe thật khẽ , để nghe từng cơn gió thốc vào mắt..
Vẫn muốn lang thang trên đường đầy xác lá trong cái lạnh tê buốt này ..
Để cho … hiếm hoi những bước chân tạm thôi vội vàng ….
Để cho … mùa đông đọng lại trên áo , trên mi mắt , trong trái tim …
Để cho … suy nghĩ nhọc nhằn tạm thôi tồn tại …
Để rồi – thấy … ta vẫn cô đơn ..
Để rồi – thấy … ta vẫn nhớ…
Để rồi – thấy … người ta cần 1 hơi thở ấm áp như thế nào …
Để rồi – thấy … ta vẫn ngây thơ giữa muôn vàn giả tạo
…………
Lạnh …
Yêu cái lạnh !
Bởi cái lạnh làm những người đang bên nhau thêm gắn bó bởi những vòng tay ôm..
Bởi cái lạnh làm những người cô đơn có thêm chút ưu tư và biết rằng : Hơi ấm của 1 ai đó – cần lắm ! ! !

Thổi bụi Blog…

Viết blog 1 lúc mà tự nhiên thấy dở quá nên DEL , khỏi viết !
Hông tâm sự , cũng khỏi viết Blog luôn
! Kệ , tới đâu hay tới đó ! Chả ai hiểu cũng được !
Cũng quen rồi !
Cứ thế mà đổ vỡ , cứ cho nó trôi , 1 mối quan hệ không thể trở lại như ban đầu , 1 mớ suy nghĩ không thể theo 1 chiều hướng tích cực hơn , cứ để cho nó thế , nếu không , biết đâu mình lại có 1 kiểu hành xử khác thì ….. dở !
Ui chao ! Nghiền ngẫm mấy cái ni sao mà mệt thế, nghe thằng Vinh đưa ra cái list chương trình , đường đi nước bước là đủ ớn rồi !
bắt đầu từ đầu không phải là chuyện đơn giản ! Đã có nền tảng gì đâu ! Học từ đầu ! Hic !
Ủa mà hóa ra mình đang viết lại Entry mới hả :O !
Thôi dừng , khéo lại sa đà !

Entry for April 28, 2008

Kỉ niệm còn lại hả ?
Ha ha ! Buồn cười quá !
Trong lòng bây giờ ……
Chẳng còn nhớ chút gì và cũng ko muốn nhớ đến chút gì những kỉ niệm ngày xưa nữa ! Clear all ! Burn !
Nhớ gì nhỉ ? Nhớ làm gì nhỉ ? Nhớ đến những dối gian , lãnh đạm , thờ ơ và phản bội ư ? ! He he ! Ko đáng nhớ đâu bạn à !
Coi như đó là 1 điều đau xót đi ,
nhưng…… ok ! Chấp nhận !
Cứ cho đó là cái gì đó xa lắm ,hoặc là chưa bao giờ tồn tại !
ĐÓ LÀ CÁCH DUY NHẤT để giữ cho lòng mình ko vương vấn bởi 1 NỖI HẬN — điều chỉ làm mình – chính mình khổ tâm mà thôi !
Tính ra thì cũng tiếc đấy chứ nhỉ ? trải qua 1 thời gian dài , giờ đây nhận ra tình và nghĩa đều ko còn , cả trong lòng mình ! Cứ cho là như thế sẽ làm mình dẹp bỏ đi mọi chuyện đi , nhưng rõ ràng đó vẫn là kết thúc hoàn toàn ko có hậu ! Đúng ko nè !
Thôi , kệ cha nó !

Những câu chuyện rời rạc — Những nỗi buồn nối liền…

Số 1 :
Lại miss ! ! Lúc chiều cứ tự trách mình quá ham vui ! Nhưng bây giờ thì nghĩ hơi khác ! Giữa việc kia và việc tham gia cùng anh em Đội văn nghệ – ko muốn nói cái nào quan trọng hơn ! Dĩ nhiên , chả có mấy lần nữa đi chơi vui vẻ như thế , ko tự trách vì mình tham gia chuyến đi vừa rồi , chỉ than là mình xui xẻo , khi chuyến đi diễn ra đúng vào lúc này mà thôi – cứ cho là xui xẻo đi !
Ko khóc ( rãnh na khóc ?) nhưng ….. lại mất đi 1 niềm tin ! Dù sao ,thì cũng chẳng ai lo cho mình bằng mình tự lo cho mình, kể cả anh em thân thiết cũng thế ! ha ha ! Rút kinh nghiệm có quá trễ chăng ?
Tạm dừng mọi hoạt động liên quan đến văn nghệ của bản thân !

Bắt đầu TU !
—————————————————————————————

Số 2 :
1 chuyện tình cảm ko có cơ sở ? Mệt quá ! Mỗi ngày qua , mỗi lần gặp , mỗi lần nói chuyện là bỗng như mỗi lần tự gõ vào phím Space . Ko muốn vậy , nhưng vẫn cứ như vậy ! Suy nghĩ nhiều !

Cạo đầu !
—————————————————————————————–
Số 3:
Thực ra , cảm giác là cái gì đó chính xác đến bất ngờ ! Cái cảm giác những mối quan hệ mình – người , người – người bắt đầu rạn nứt , những khoảng cách tăng dần ko cách gì kéo lại được .Mình cũng chỉ biết đứng nhìn ! Chỉ biết nhìn và thấy tiếc những ngày – chỉ cách đây chưa đầy 1 tháng thôi ! Một kết cục vô hậu ???

Ăn chay trường ( trườn từ bàn này qua bàn khác ) !
——————————————————————————————
Số 4 :
Nhận quyết định chuẩn bị làm nhà trong tháng tới ! Tìm ý tưởng để thiết kế gấp ! Phát sinh thêm đủ thứ búi xua xùng xèng nữa ! Lại thêm 1 thứ để suy tính !

TU
——————————————————————————————

Rứa là cũng nhiều rồi ! Thêm 1 số nữa chắc đến cái mức độ VIÊN TỊCH luôn quá ! Đủ rồi !
Phuuuuuuuuuuuuu…………………..NGỦ !

Coi như ….. tất cả chỉ là giả tạo !

Photobucket

Cô bé bên nhà thắc mắc ” Sao hôm nay anh ở nhà mà ko nghe hò hét nữa ? Mấy hôm sung lắm mà ? “……..

Cũng chả hiểu nữa …………..

Phải dùng từ gì đây nhỉ ?…….

Ôi ! Hình như con mắt của mình có vấn đề , lại nhìn lầm người ! Ko chỉ 1 người ! Ha ha ……

Tất cả chỉ là giả tạo ! ……

Mình thất vọng , thất vọng với chính mình ……..

Bản tính ko thể thay đổi được , cho dù biết như thế mình sẽ càng thêm rối trí ………

Mình ko nghĩ đó là ích kỉ ! Ko phải, chắc chắn ko ! Nhưng mình biết , 1 khi mình đã thất vọng về ai , thì ko , ko bao giờ có thể lấy lại niềm tin từ những người đó nữa ! …….

Chẳng bao giờ , cho dù là mình có muốn hay ko !………

Anh em ? Ha ha ! Đúng là ….. Sự hài hước của Chúa !

Dù sao … cũng chả còn hứng thú gì nữa !…..