Cậu bé chăn cừu ngoại truyện

Thật ra không có chuyện “đúng người sai thời điểm”.
Nếu ko thể nào ngừng nhớ nhau thì bạn có thể tự bỏ qua mọi rào cản mà set lại thời điểm.
Nghe hơi… phũ cơ mà đấy lại là quan điểm xuyên suốt của mình từ trước đến giờ.
Trước đây, mình cũng từng rời bỏ một người, chỉ vì mình thấy mình không thể dành được tình cảm toàn vẹn cho bạn í.
Và bây giờ, hay sau này, quan điểm của mình vẫn là như vậy.
Mình sẽ không bao giờ chấp nhận việc bất kì ai phải sống với 1 người không yêu họ 1 cách toàn vẹn.
Và ở chiều ngược lại, mình cũng sẽ không muốn sống trong tình cảnh như vậy.
Hôm trước nghe radio có nghe được 1 câu khá là này nọ: “Thực ra, kết thúc trong đau khổ, nó vẫn tốt hơn là kéo dài sự đau khổ”.
Lúc xưa khi nghe “Đôi bờ” của Phi Hùng, đoạn “đêm qua anh mơ bóng quê xưa bước anh trở về…”, trong đầu chợt mông lung hình ảnh một buổi chiều đầu hè, về đợi người yêu trước cổng lúc tan trường những buổi học cuối năm.
Rồi cũng không hiểu vì sao, 2 năm trôi qua chỉ toàn những chuyện ối giời ơi mà giờ nghĩ lại vẫn thấy mình ngu . Rồi những mơ mộng lãng mạn ấy cũng đi theo cùng những năm tháng ngu ngơ.
Dĩ nhiên là những chuyện đã quá xa xôi, chỉ là đọc đến đoạn cậu nhóc đu lên cây để tán tỉnh “bạn gái” này tự dưng lại nhớ tới cây trứng cá trước sân, ngày ngày leo lên ngồi, đợi đến lúc người yêu đi (học về) qua rồi thì lại tụt xuống phủi đít vào ăn tối./ một đứa giữa đêm đông đang đọc truyện của mùa hè, về một đứa đang ở giữa mùa hè lại nghêu ngao hát về những cơn gió lạnh mùa đông /
#nhânmộtđêmkhóngủ #Bảybướctớimùahè #NguyễnNhậtÁnh