Why me?

Có đôi lúc tự hỏi, liệu rằng mình đã không cố gắng? hoặc là mình vô tâm?… bla bla …

Vì sao những điều đấy nó lại đến với mình?

Hay là vũ trụ bảo mình phải chịu đựng những điều như thế?

Ờm… Lại linh ta linh tinh rồi.

Chris Ashton is rugby's Mario Balotelli, says Will Greenwood | Rugby Union  News | Sky Sports

Bình thường thôi…

Ngày xưa, nhớ là đã từng đọc 1 cái tin tức, rằng thì là mà, có 1 khách sạn đang trong quá trình tháo dỡ, người ta nghĩ ra 1 trò kinh doanh là cho khách hàng thuê phòng để… đập phá. Vừa kinh doanh, vừa thỏa mãn tinh thần của 1 số người đang muốn đập phá.

Ờm… Mà giờ tìm lại tin tức đó lại k có =))

Chứ có thì đến ngay. Cái cảm giác bức bối muốn đập phá hoang dại, nhưng lại ko thể bùng nổ, thực sự khó chịu.

Thể hiện nó qua vài dòng chữ, thì cũng vậy. 

Nghĩ cũng kì kì. Cái cảm giác bình thường, rồi lại tự thấy không bình thường, chẳng hiểu cảm giác lúc này là gì.

Nhân một ngày rất chi là bình thường :))

Và cảm giác nó cũng rất là bình thường, như mọi người, là hông có cảm hứng làm cái gì, kể cả nhìn mấy cái dây leo lòng thòng trước ban công cũng… trơ trơ.

Bình thường thôi :)