Chả có gì !

Ò ! Chả có gì ! Một chút rung động , chắc là nhẹ !
Thoáng thôi mà !
Vài ngày gặp !
Đi cùng đường 1 bữa !
Mà …. giọng nói nghe quen quá !
Tự nhiên thấy …. yêu yêu !
Hì hì ! Mà thôi !
Stop here !
Tốt nhất là ! Dừng lại !
Khỏi bận tâm , khỏi lo lắng , khỏi nhớ nhung, khỏi vật vã , khỏi cười , khỏi đăm chiêu , khỏi cô đơn ….
Biết sao được ! Hì ! Waiting !

Lạnh nữa đi !

Lạnh ! Rồi hết ! Rồi lại lạnh ! Rồi lại hết !
Cứ xoay vòng như vậy ! Không cần phải hết mùa đông đâu !
Bây giờ có hết thì lòng ta …. đông vẫn cứ là đông thôi mà !
Cứ như vậy !
Cứ phong phanh giữa trời lạnh !
Cứ lang thang trên con đường vắng ngắt !
Cứ hứng lấy , ôm trọn lấy từng chiếc lá rơi !
Chợt nhớ ra – trái tim vẫn …..

Vờ như … mùa đông đã về ….

Bão ! Lại bão !
Ta không biết bão là gì ! Ta chỉ nghe hơi gió ! …
Lúc chiều , đi với Đội văn nghệ về
Gió lạnh buốt ! Lạnh đến tê người ! Cái mũi xoang cứ đau buốt vì lạnh …
—————————————————————————————————–
Vậy mà vẫn …. thích ..
Vẫn cứ muốn chạy xe thật khẽ , để nghe từng cơn gió thốc vào mắt..
Vẫn muốn lang thang trên đường đầy xác lá trong cái lạnh tê buốt này ..
Để cho … hiếm hoi những bước chân tạm thôi vội vàng ….
Để cho … mùa đông đọng lại trên áo , trên mi mắt , trong trái tim …
Để cho … suy nghĩ nhọc nhằn tạm thôi tồn tại …
Để rồi – thấy … ta vẫn cô đơn ..
Để rồi – thấy … ta vẫn nhớ…
Để rồi – thấy … người ta cần 1 hơi thở ấm áp như thế nào …
Để rồi – thấy … ta vẫn ngây thơ giữa muôn vàn giả tạo
…………
Lạnh …
Yêu cái lạnh !
Bởi cái lạnh làm những người đang bên nhau thêm gắn bó bởi những vòng tay ôm..
Bởi cái lạnh làm những người cô đơn có thêm chút ưu tư và biết rằng : Hơi ấm của 1 ai đó – cần lắm ! ! !