” ………….Tình đã bay ,….. người có hay ,…………. ngồi đếm lá rớt qua tầm tay bóng em đâu còn , tình như lá qua thềm ……….Thu tàn lá khô rơi mùa đã xa , mình mất nhau, lòng vẫn nhớ dấu chân người xưa vẫn đâu đây còn nồng ấm những con đường ……………”
Hôm qua vô đọc blog của 3 thèn bạn , y 3 thèn thất tình ! And the next : me ???
Nhiều lần đi lang thang trong sân trường , gặm nhấm sự đơn độc và nỗi nhớ dường như là 1 ngọn lửa cháy hừng hực trong người làm mình cảm thấy lạnh hơn trước ngọn gió mỗi khi không khí lạnh tràn về ! Nhiều lúc thấy bỗng như xung quanh vắng vẻ , mọi thứ như buồn tẻ và chán nản ! Có lúc lại thấy tự nhiên trở nên đa sầu đa cảm với 1 bài hát vu vơ nào đó mà lúc bình thường mình vẫn nghe như 1 thú vui thôi ! Đôi khi lại có suy nghĩ là mình đã thay đổi……………….Nhưng sau đó lại lang thang trong nỗi nhớ , và thế là lại biết rằng :
Anh yêu em nhiều lắm !
Đã bao lần suy nghĩ về điều này – lời chia tay . Đó có lẽ là lời mà suốt đời anh ko bao giờ muốn nói với em . Nhưng ………… những gì em nghĩ , những gì em làm lại ko phải là những gì anh có thể hiểu ! Anh ko thể hiểu nổi dù đã cố gắng !
Anh không biết đó có phải là 1 điều nên nói , là 1 ” lối thoát ” cho chính em ? Nhưng anh biết chắc chắn 1 điều : Đó là Lời anh không muốn nói !!!!
E, sao mang co lo phat pho vay?
Lại buồn nữa hả em, chắc là tại chữ YÊU